Để tự người ta đến tuổi hồng
Anh về của lúc nhớ rằng trông
Tơ duyên thủa trước nào lưu luyến
Số phận giờ đây hết gánh gồng
Kỹ niệm đường quen hoài giấc ngủ
Ghi hằn ngỏ ấy vọng chiều đông
Thương thầm biển mặn nồng chua chát
Để tự người ta đến tuổi hồng.